Nói về gia đình

Không biết phải bắt đầu từ đâu. Tại sao mình viết cái entry này. Thực ra những câu chuyện ca ngợi và kể chuyện thương bố mẹ hay là tình cảm anh chị em với nhau cũng có nhiều lắm rồi. Mình cũng chả có ý định bắt trước mấy  bạn ý làm gì cả. Đơn giản chỉ là kể lại vài mảng kí ức nho nhỏ mà mình vẫn còn nhớ lúc bé.

Có lẽ nên bắt đầu từ cái Phương, em mình. Tình cảm của hai đứa thay đổi từ khi nào mình cũng không nhớ nữa. chỉ nhớ là nguyên do là từ mình. Nhớ lại hồi nó mới một hai tuổi, nó trông yêu lắm, mắt to tròn, mũi hênh hếc, má hồng hồng và cái mặt lúc nào cũng như đang cười. hồi đó nó bé tí, nên mọi người trong xóm đều gọi là kẹo, cái kẹo.

 Image

bố mẹ hay vắng nhà để lại cho mình trông nó. Lúc đấy chắc mình tầm lớp một hay mẫu giáo gì đấy, bố mẹ bảo trông em, “uh thì  mình trông, bây giờ là anh rồi, lớn lắm rồi :D”. Chạy quanh quanh hát mấy bài trẻ con cho nó nghe, thi  thoảng ú òa làm nó cười. rồi đến lúc nó học mẫu giáo,  /:) hàng ngày từ trường về mình hay đi cùng bác tài đến thẳng trường mần non của nó, hai anh em cùng nhau đi bộ về. Những hôm lớp mình có liên hoan, mình đều để dành mang về cho nó.

 Image

 /:) đôi khi cũng có chuyện dở khóc dở cười, 😀 hôm đó là buổi liên hoan cuối năm lớp bốn, sau khi chia phần, lớp còn thừa một túi táo, mình bỗng dở hơi ra dáng đàn anh đem táo chia cho bọn lớp ba. Bị cô Hiên phát hiện ( hồi đó cô chủ nhiệm lớp, hồi đầu cô cũng quý mình lắm, nhưng rồi sau này mình vừa nghich vừa dốt nên bị cô ghét 😀 nói vậy thôi nhưng hồi đấy mình vẫn thương các cô lắm). Mình còn nhớ như in những lời cô nói: “lớp có mấy quả táo để các bạn chơi trò chơi sao con lại làm thế hả”. Mình cũng cảm thấy có chút sợ và hối hận nên lấy phần của mình ra để xin lỗi. Mấy thằng cùng lớp chạy đến vơ hết sạch ( /:) trẻ con mà ). Nhìn thấy đống kẹo bị giàng xé , cái bánh quy thì nát vụn, mình òa khóc  /:) biết sao được. Lúc đấy chỉ nghĩ thế là không có quà mang về cho em rồi. mình buồn lắm về đến nhà cũng không dám nói với bố mẹ hôm nay lớp có liên hoan /:) rồi thì từ đó trở đi mình cũng mất dần thói quen mang qua lien hoan về cho nó nữa. còn về phần nó, kể từ khi mình mang quà về cho nó, nó cũng bắt trước giữ phần cho mình từ đồ liên hoan ở lớp, đến lúc nó đi chơi nhà cô chú, cứ ở đâu có bánh kẹo nó đều nói: “con để phần cho anh Thiết” /:)nhớ lại mà thương. Đến tận bây giờ nó vẫn thế, dĩ nhiên không phải là chuyện bánh kẹo liên hoan :)), nhưng nó vẫn hay mua đồ vặt cho mình.

 Image

 Gì nữa nhỉ, 😀 ah chuyện đi xe đạp, hồi lớp hai bố thưởng cho mình cái đạp. Từ khi biết đi xe, cái Phương suốt ngày đòi mình đèo đi /:) uh thì ích kỉ, mình không muốn đèo nó nên toàn phóng xe chạy. Nó thì cũng không chịu, bám vào yên sau, cứ thế chạy theo xe mình quanh khu. /:-< uh thì mình đáng trách. Còn thêm nhiều chuyện hồi đó mà mình không dám kể, bởi giờ nghĩ lại chỉ có 2 chữ “xấu hổ”.

Mình không thích công nhận là “mình rất quý nó” /:) uh thì  nó tồ và lắm lúc chả biết gì trong cách ứng xử với thằng anh này ( hay cãi, hay bật và hay trêu ngươi mình) 😀 “Nó quý mình” mình biết chứ. Suốt ngày cãi nhau, thế mà đến ngày mình bay ( cả lần đầu lẫn mấy kì nghỉ mình về nước ) nó đều khóc thút thít /:D mình thì lại quen hống hách với nó rồi, thế nên biết chuyện thì chỉ có thể nói “đồ dở hơi” /:)

 Image

 “Sắp thi đại Học rồi, tao chỉ muốn nhắc mày học hành tử tế đùng để bố mẹ lo buồn, bố mẹ phải khổ vì tao là đủ rồi. Cố gắng nên chúc mày thi tốt :)” Dĩ nhiên là mình không muốn nó đọc được cái này :D.